Mụ nội nó, Định Quyết Tử này hóa ra cũng có chút hiệu lực a, ngực bị hắn giáng một đòn nghiêm trọng, hô hấp khó khăn, mới nhớ tới người này công kích vật lý cũng rất đáng sợ.

Tôi xoa ngực một chút, không bò dậy nổi, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết như vậy, mới vừa rồi chi bằng quăng lên một cục gạch, như vậy cũng có thể đánh cho hắn ngất đi rồi.

Y Thắng đã đứng dậy, buồn bực sờ một cái lên đầu, tựa hồ cũng mới vừa phản ứng được, giận dữ nói:

- Hảo tiểu tử, không nghĩ tới cậu còn có chiêu này, thiếu chút nữa thì chết dưới đạo của cậu, hừ, nhưng mà thật đáng tiếc, cậu quá nhân từ rồi, mới vừa rồi nếu cậu cắt đầu tôi, vậy thì tôi đi đời rồi, còn muốn đưa sợi dây tới, cậu cho là, sợi dây kia có thể trói tôi sao?

Y Thắng vừa nói chuyện, vừa hoạt động khớp xương tứ chi một chút, cổ cũng xoay tới xoay lui mấy vòng, bỗng nhiên giơ tay, hai cái đồng tiền xoay chuyển loạn xạ, bay lên giữa không trung, phát ra tiếng vang đinh đinh đương đương, Y Thắng cười gian xảo nói:

- Nhưng mà, cậu không dám động, còn tôi thì ngược lại, bây giờ tinh thần lực của cậu đã uể oải không chịu nổi, đồng tiền đoạt hồn của tôi liền muốn tới đoạt hồn phách của cậu, ngoan ngoãn cùng tôi đi thôi, tránh cho tôi đến chỗ này quấy rối!

Lúc nói chuyện, bàn tay hắn vung lên, hai cái đồng tiền lập tức dựng đứng ở trong tay hắn, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, chậm rãi nói:

- Bất quá, cậu mới vừa rồi không có đối phó tôi, tôi cũng sẽ giữ lại mạng cho cậu, chỉ là muốn lấy đi của cậu một hồn một phách, Hàn Thanh Thiên, đây là do cậu tìm chỗ chết, không nên oán trách tôi.

Tiếng nói hắn vừa dứt, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, hai cái đồng tiền kia phát ra tiếng đinh đinh đương đương vô cùng lớn, mắt thấy liền muốn ra tay!

Mà tôi đã vô lực phản kháng, miễn cưỡng vận dụng toàn bộ tinh thần lực còn thừa lại, nhưng chỉ viết ra nửa chữ Cấm thì đã viết không nổi nữa, hồng mang nằm rải rác, huyết ngọc trên ngón tay ngay sau đó cứ mờ dần đi.

Tôi cắn răng, tuyệt không thể cứ bó tay chờ chết như vậy, muốn lấy đi của tôi một hồn một phách, không đơn giản như vậy!

Tôi trở tay lại lấy ra Ngọc Tỳ Hưu, trừng hai mắt, nhìn hai cái đồng tiền kia, trong đầu nghĩ chỉ cần hắn để đồng tiền xuất thủ, tôi liền ném ra Ngọc Tỳ Hưu, dùng uy lực của Giải Trĩ Thần Thú, cũng không tin không khống chế được hắn.

Trong lòng đang nghĩ tới đây, Y Thắng bỗng nhiên ra tay, hai cái đồng tiền đoạt hồn hướng về phía tôi bay tới, tôi đã sớm nhìn ra, khẽ quát một tiếng, Ngọc Tỳ Hưu nhất thời bay ra khỏi tay, đón hướng hai cái đồng tiền đoạt hồn đập tới.

Thật ra thì ở trong lòng tôi vẫn là mong Giải Trĩ Quân mau chạy ra đây giải vây, tên này cũng không biết rốt cuộc là đang làm gì, về nhà liền không ra ngoài nữa, tôi cùng người khác đấu nhau căng não, còn nó thì thờ ơ!

Trong tai chỉ nghe hai tiếng đinh đinh, tôi ném vô cùng chính xác, Ngọc Tỳ Hưu vừa vặn cản lại hai cái đồng tiền đoạt hồn, hai cái va vào nhau, cùng lúc rơi ở trên mặt đất, nhưng mà cũng không cái nào chiếm ưu thế.

Y Thắng di một tiếng, bước nhanh tới, đưa tay một cái, hai cái đồng tiền đoạt hồn lần nữa trở về trong tay của hắn, cúi đầu nhìn một chút Ngọc Tỳ Hưu, cau mày nói:

- Tôi còn tưởng rằng pháp bảo gì, hóa ra là miếng ngọc thối, cút ngay đi.

Hắn bỗng nhiên nhấc chân đá một cái, Ngọc Tỳ Hưu nhanh như chớp liền bị đá sang góc tường bên cạnh, sau đó ngẩng đầu lên, đối với tôi cười gian xảo nói:

- Hừ hừ, tôi nhìn cậu lần này còn có thể ném cái gì tới, đồng tiền đoạt hồn!

Hắn lần nữa giơ tay, lớn tiếng kêu gào, hai cái đồng tiền đoạt hồn bay lên, phát ra một trận tiếng vang đinh đương đoạt hồn nhiếp phách, chính là lần nữa công kích.

Tôi trong lòng có chút bi ai, lúc này dường như không còn thứ gì có thể ném, nếu không tôi cởi giày ra? Vậy cũng có thể thật ngăn cản hai lần, một chiếc giày một lần, sớm muộn tôi cũng chạy không thoát.

Y Thắng tựa như nhìn thấu được sự bất lực trên mặt tôi, hắn ngược lại không vội, mặt đầy hài hước nhìn tôi, hai cái đồng tiền đoạt hồn ở bên cạnh hắn bay vòng tới vòng lui, bay lên bay xuống, giống như là có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào, nhưng lại chần chừ không bay ra, giống như trêu chọc tôi vậy.

Tôi không khỏi giận dữ nói:

- Y Thắng, anh muốn giết muốn xử cứ thoải mái, đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ sợ anh, chỉ bằng hai cái đồng tiền của anh, lại muốn thu hồn phách của tôi? Hừ, vậy là anh quá vọng tưởng rồi.

Lúc nói chuyện, tôi đã móc ra mấy tờ Phá Quyết Tử, đồ chơi này tôi có cũng không ít, coi như tôi ngồi dưới đất không ngừng ném, cũng đủ ném một trận rồi, mà chỉ cần Y Thắng không thể sử dụng Nguyệt Hoa Thủy Kính, vậy thì hắn cũng không có biện pháp đối phó Phá Quyết Tự của tôi rồi, hừ, ai thắng ai thua còn chưa phân định đâu.

Y Thắng vốn tưởng rằng tôi đã thúc thủ vô sách, nhưng thấy tôi lấy ra Phá Quyết Tự, mặt hơi biến sắc, lập tức thu hồi ý, giơ tay phải đánh vào đồng tiền đoạt hồn.

Nhưng ngay vào lúc này, từ trên đầu tường bỗng nhiên có người nhảy tới, thân hình phiêu dật cực kỳ, miệng quát:

- Anh cả, đấu pháp thì thôi, tại sao anh có thể lạm dụng đồng tiền đoạt hồn, thu hồn phách của người khác chứ.

Lần này là ngoài dự liệu của tôi, tôi nhìn chăm chăm người vừa xuất hiện, không ngờ lại là người quen, đây là người tên Cam Nguyệt lần trước, em gái của Y Thắng.

Chỉ thấy Cam Nguyệt vẫn giữ lối ăn mặc đó, lụa đen che mặt, váy màu lục, kéo kéo tay Y Thắng, tỏ ý hắn không nên làm như vậy. Nhưng Y Thắng đã cùng tôi đấu nửa đêm, phỏng đoán trong lòng cũng đang chứa một trận căm hận, làm sao chịu dừng tay, hắn hét lên với Cam Nguyệt, hắn lần này nhất định sẽ dạy dỗ tôi một trận.

Hai người này nhanh chóng cãi nhau, tôi nhìn mà đầu óc mơ hồ, nhưng mà vào lúc này, tôi đột nhiên trợn to hai mắt nhìn Y Thắng, kinh ngạc há hốc miệng ra.

Bởi vì vào giờ phút này, ngay tại sau lưng Y Thắng, lặng lẽ xuất hiện một cái đầu...

 

1.70176 sec| 2403.461 kb